HÀ NỘI CŨ CỦA THẾ DUY
Có
một thứ nắng nhạt,
nắng không biết đến mùa, chỉ mờ nhoè như sương, mưa và về từ ký ức. Cây cỏ vẫn
lặng lẽ bốn mùa chuyển sắc..Lời non nước vẫn len lỏi ngấm ngầm trong tâm hồn của
bất cứ ai. Ta lạc bước trên những con phố cũ của Duy, của Thăng Long thủa ấy mặc
nhiên chẳng nặng lòng hoài cổ để mà lật giở từng trang sử ký cũng vừa hoá thạch
trăm năm những viên ngói thẫm và những mặt hồ đầy xanh sắc rong rêu.
Hà Nội của Thế Duy thật khó cũ, dù nắng trong tranh là thứ nắng nhạt nắng không
biết đến mùa nhưng rất trong và sâu ấm áp phủ lên muôn vật.
Ta thấy khác khi
chợt có thêm cái tai lạ, nghe thấy nhạc cảm mà Thế Duy vùi vào hoa cỏ. Và tự
miên man trôi dạt trong tranh như kẻ mộng du vừa kịp mượn hình và hồn của người
Tràng An xưa để được nương nép bình yên, mặc cơn sốc đô thị hoá của Hà Nội bây
giờ ...
THẾ
DUY PAINTINGS
OF OLD HÀ NỘI
The sun is light, quite
seasonless, blurred and dim as mist in the rain; it shines faintly like
visionary rays we recall from memory. Plants and trees mutely change colours
with the fours - season rotation. Patriotic feelings steadily and vaguely
infiltrate into everyone?s heart and soul .We find ourselves lost in the maze of
Thế Duy old streets, the ones that be - long to Thăng Long, the ancient capital,
although we are tacitly free from nostalgic feelings which prompt us to turnthe
fossilized a - hundred - year - old pages of history one by one since the latter
are marked with dark - coloured roof tiles and the lake surface water deeply
tinted in green by moss and algae.
Hà Nội in Thế Duy's
paintings is really timeless, it is resistant to the test of time,
notwithstanding that the sun in his work is so light and gentle: all creatures
are bathed In seasonless, profound and limpid light.
We
feel a bit strange when suddenly it seems as if we had an exceptional ear which
enables us to hear the music that the Duy hurriedly buries in flowers and grass.
Unconsciously we let ourselves carried along in a continuous way towards the
paintings, like a somnambulist who has just borrowed the body and soul
from an ancient inhabitant of Tràng An, the old capital, to safely shelter from
the turbulent urbanization of Hanoi.
Lương Xuân Đoàn
Artist and Art Critic |